17.7.09

Vẫn hát lời tình yêu


Đừng xa vội xa em
Vội sớm câu vĩnh biệt
Giận chi giận chi em?
Lời nói êm gió thoảng.

Lòng em còn yêu anh
Còn nhớ mong khắc khoải
Một mai đành xa anh
Khổ đau anh có biết?

Trời xanh còn âm u
Ngày bão giông nắng lửa
Biển xanh thật êm ru
Còn thét vang sóng đổTình em dành cho anh
Còn mãi như hơi thở
Đừng xa vội xa nhau.
Để mai ta hối tiếc........

Đã biết em để mất anh rồi
Tiếng chim ngừng hát bên trời.
Đã biết sông mùa lũ dâng tràn
Cuốn đi bờ bãi ngút ngàn tình yêu.

Đã biết nhau để mãi xa rời
Lá xanh rụng giữa xuân ngời.
Đã biết yêu là vẫn thế rồi
Trái tim còn mãi hát lời tình yêu.

Tồn tại

Blog thân yêu của tớ,
Nhiều lúc tớ tự hỏi mình, tớ đang làm gì ở trên cái thế giới này, tớ không hiểu vì sao tớ tồn tại. Có ưlẽ cậu cũng sẽ chẳng hiểu được tớ đang nghĩ cái gì trong đầu đúng không. Tớ đã từng cho rằng, mỗi con người đến với thế giới này sẽ đều là một niềm vui, đều là môt thiên sứ mang lại thêm những điều tốt đẹp cho dù con người đó là ai và làm cái gì. Lí do tớ ở đây, cậu biết không, tớ muốn tất cả những người mà tớ yêu quý, tớ quan tâm đến được hạnh phúc, nếu như tớ đang không làm đc điều đó, tớ ở đây làm gì.
Nếu như cả thế gian này chỉ có mình tớ, có lẽ là thêm cậu nữa, chắc tớ sẽ không phải buồn thế này, tớ chắc mình sẽ rất cô đơn, nhưng cậu biết không, còn hơn là tớ phải ngồi đây và suy nghĩ không biết làm gì để không ai get hurt cả. Và lại, nếu đã ở một mình ngay từ đầu rồi thì cũng chẳng có gì so sánh để cảm thấy mình cô đơn phải không. Tớ chẳng biết làm gì cả, tớ có đc phép không làm gì không. Tớ sợ phải làm cái gì đấy quá, nhưng mà nếu tớ không làm, tớ sẽ có lỗi lắm. Có lỗi với một người tớ vô cùng yêu thương. Mà tớ biết làm gì, nhỡ những gì tớ làm sẽ sai thì sao, tớ lại càng có lỗi hơn, tớ sẽ phá hủy mất cái trạng thái vốn có, cái trang thái phẳng lặng của mặt nước mặc dù sóng vẫn cuồn cuộn dưới đáy nó, những tạo vật bên trên vẫn không hề hay. Tớ sẽ làm gì đây, tớ để dòng nước cuốn tớ đi, nó cuốn tớ đi đâu thì tớ đến đấy, hay là tớ vùng vẫy, biết đâu tớ lại lên được bờ, hay biết đâu tớ sẽ chết chìm ở một nơi nào đó. Tớ mệt mỏi quá. Mệt mỏi

Thà tớ như cây cỏ, vô tri vô giác, không hiểu gì, không biết gì. Hay giá như tớ chưa bao giờ biết gì, hay tớ quên hết những cái tớ biết, tớ sẽ sống vô tư biết bao. Nhưng tồn tại làm gì khi không có trách nhiệm như thế chứ, tớ có trách nhiệm với bản thân tớ và những cái thứ chết tiệt đang tồn tại trong đầu tớ đây, tớ có trách nhiệm với những người tớ yêu thương. Tớ giận mình :(

15.7.09

Starry, starry night

Starry, starry night.
Paint your palette blue and grey,
Look out on a summer''s day,
With eyes that know the darkness in my soul.
Shadows on the hills,
Sketch the trees and the daffodils,
Catch the breeze and the winter chills,
In colors on the snowy linen land.

Now I understand what you tried to say to me,
How you suffered for your sanity,
How you tried to set them free.
They would not listen, they did not know how.
Perhaps they''ll listen now.

Starry, starry night.
Flaming flowers that brightly blaze,
Swirling clouds in violet haze,
Reflect in Vincent''s eyes of china blue.
Colors changing hue, morning field of amber grain,
Weathered faces lined in pain,
Are soothed beneath the artist''s loving hand.

Now I understand what you tried to say to me,
How you suffered for your sanity,
How you tried to set them free.
They would not listen, they did not know how.
Perhaps they''ll listen now.

For they could not love you,
But still your love was true.
And when no hope was left in sight
On that starry, starry night,
You took your life, as lovers often do.
But I could have told you, Vincent,
This world was never meant for one
As beautiful as you.

Starry, starry night.
Portraits hung in empty halls,
Frameless head on nameless walls,
With eyes that watch the world and can''t forget.
Like the strangers that you''ve met,
The ragged men in the ragged clothes,
The silver thorn of bloody rose,
Lie crushed and broken on the virgin snow.

Now I think I know what you tried to say to me,
How you suffered for your sanity,
How you tried to set them free.
They would not listen, they''re not listening still.
Perhaps they never will..

Chào mừng đến với cuộc đời tôi

Sau khi đợi mãi vẫn thấy Yahoo 360 ngắc ngoải, tớ lại thấy tiêng tiếc cái gì đấy. Khỉ thật, giá mà nó chết luôn đi cho xong, đằng này nó lại cứ nằm đấy trêu ngươi tớ, làm tớ thấy thật dở nếu tớ không làm lại cái gì đó trả thù nó cho bõ ghét. Tớ quyết định chuyển nhà sang bên này, haha, mặc dù mấy đứa bạn gửi cho tớ một đống invitation từ nào là Tubely, nào là Flixter or whatever, mà mặc dù thậm chí tớ không định bao giờ viết blog lại nữa cơ.

Cho nên blog thân yêu ah, tạm gọi cậu thế nhé, tớ đã chọn cậu rồi đấy, tớ sẽ giữ cậu cho riêng tớ thôi, đằng nào 360 cũng sắp toi rồi, tớ cũng chẳng níu giữ cái gì lại, chẳng lưu lại cái gì (mà thực ra có cái gì đâu mà lưu lại). Tớ cũng sẽ nhớ nó lắm, mà thôi, tớ với cậu bây giờ sẽ hợp đồng tác chiến cho tốt nhé.

Entry (gọi là entry đc không nhỉ, chỉ có 360 mới gọi thế) đầu tiên tớ sẽ viết gì nhỉ, tớ chẳng còn nhớ ngày xưa tớ viết cái gì ở bên kia nữa, hình như là một cái gì đó rất buồn. Hôm nay là một ngày cũng đẹp trời để bắt đầu một thứ gì mới mẻ đấy chứ, đáng nhẽ nên bắt đầu từ lâu rồi khi thiên hạ đang rầm rầm chuyện 360 đóng cửa. Mà cũng tại nó sắp đóng cửa, nên tớ chẳng tâm sự gì với nó nữa, làm đầu óc tớ dạo này rối bời, tức thật đấy.

Tớ thấy mình thật thảm hại blog ah, tự nhiên tớ muốn trốn đi đâu đó chỉ có một mình tớ, một nơi nào đó xa xôi, có cả bầu trời xanh, có cả những ngọn gió lồng lộng, có cả bãi cát dài thật là dài, một nơi nào đó mà ở đó tớ thật bé nhỏ, tự nhiên tớ ước vậy đấy. Cũng chẳng hiểu đc, cũng chả có chuyện gì làm tớ phải nghĩ thế cả (tớ đang tự nhủ thôi, tớ biết)

Tớ cô đơn quá. Tớ ghét cái cảm giác trống rỗng ngồi đợi ngày trôi qua và ngày hôm sau khi tớ thức dậy, tớ biết chắc cảm giác đó sẽ lặp lại. Tớ ghét cái nhìn của tớ và ghét cả thứ tớ đang nhìn vào khi ngồi ở một góc nào đó, đó là cái nhìn mang theo cái thở dài sườn sượt và cái nhìn đó đang hướng đi đâu, tớ thực sự không biết. Tớ mệt mỏi vì trong lồng ngực tớ cứ như có một luồng khí nóng mà mỗi lần tớ cố gắng hít thật sâu để cho nó tan đi, nó lại càng mãnh liệt hơn, tớ đang nghĩ đến cái gì đó, tớ sốt ruột, tớ nóng lòng, tớ cảm nhận có chuyện không hay, mà tớ không làm gì đc. Tớ buồn lắm blog ah, tớ chỉ chia sẻ đc với cậu thôi. Xin lỗi cậu nhé, tớ không nên trút hết nỗi buồn lên cậu