29.8.09
Anh
Em ngồi đây, trong bóng tối một mình nơi góc phòng nhỏ bé, mắt nhìn trân trân vào môt thứ trước mặt và thứ đó dần nhòa đi. Giá như tất cả cũng có thể như thế, có thể nhòa đi như cái thứ trước mặt em bây giờ, giá như tất cả chúng đều biến mất. Anh đâm môt nhát quá sâu trong traí tim em rồi, anh có ấn mũi dao ấy sâu hơn nữa thì em cũng còn có thể cảm nhận được gì đâu. Nó đã không còn là nó nữa rồi, trái tim em ấy. Cùng với sự đổi thay, em đã chôn anh thật chặt rồi, hay ít nhất là cho đến giờ, đó là điều duy nhất em biết. Hôm nay thì em biết em vẫn còn khóc được. Em cứ nghĩ em đã khóc hết rồi, sẽ không bao giờ có thể khóc lại nữa, nước mắt em đã cạn, e đã khóc quá nhiều vì anh rồi. Rốt cuộc thì có đáng không anh???? Em lạnh lắm, không có ai ở đây sưởi ấm cho em. Em cô đơn lắm, cũng chẳng còn ai ở đây để làm điều đó nguôi ngoai. Em trống rỗng và không gì có thể lấp đầy. Phải rồi, cái gì có thể lấp đầy cái hồ không đáy. E tự hỏi mình đã làm gì sai mà ông trời bắt em phải sống thế này, phải chịu đựng những điều này. Hay là e đã có quá nhiều thứ những người khác ao ước để bây giờ thứ duy nhất e ao ước nhất đời dày vò và làm tan nát những gì còn lại trong em. E thà cho đi tất cả để có lại nó nhưng e cũng tự hỏi đấy, có đáng không anh? Có đáng không khi e cố giành lấy những gì không phải là của mình, có đáng không? Bằng bất cứ giá nào ư? E mệt mỏi bởi những mâu thuẫn trong đầu em và sự thật mà e không muốn mình nhìn thấy. E vô cảm trước mọi thứ, anh biết không, e đã trao cho anh quá nhiều và bây giờ không biết em còn bao nhiêu để trao cho một người nào khác đây anh. Tình cảm của em đâu có dẽ cho đi, lấy lại càng là điều không thể, có lẽ vì nó không phải của em, nên em đâu có giữ nó đc cho mình. Em phải trao cho một người khác, anh thấy đấy, e đã chọn anh rồi. A đi mất rồi, nó chạy theo anh, e đánh mất anh, e cũng mất luôn nó rồi. Không đúng, e đâu có đánh mất anh, ngta đâu có thể làm mất một thứ gì vốn là của người khác. E chỉ có thể đánh mất cái chìa khóa nhà, đâu có thể đánh mất anh. Em lặng lẽ nhìn lại cả những gì cuộc đời em đã đi qua, lúc nào ở đâu đó em cũng chỉ luôn có một mình. Em đã tưởng khi có anh, cuộc đời em sẽ khác. Có lẽ nó đã khác thật, em thật sự vui khi em có anh, và bây giờ, e không còn cô đơn như ngày xưa nữa. Vì bây giờ, em cô đơn hơn bao giờ hết. Điều mỉa mai là anh ah, em bắt đầu quen với cảm giác đấy rồi, thích nó nữa. Em muốn nhìn thấy anh hạnh phúc từng giờ, từng ngày nhưng anh ah, e không còn có thể ở đó để vui cùng với anh, cười cùng với anh nữa. Giờ đây anh trở nên quá xa lạ đối với em rồi, chẳng ai muốn điều đấy cả, nó cứ tự xảy đến thôi anh. Thời gian thì cứ tàn nhẫn trôi qua, và em để anh tuột mất trên mọi phương diện cuộc đời, nhưng hình như anh cũng muốn trôi theo dòng mà, anh đâu cần vùng vẫy trong cái dòng nước ấy. Cuối cùng thì anh trôi đến đâu rồi, e không biết nữa. Em chỉ biết anh vẫn còn ẩn khuất một nơi nào đó trong tâm trí em, cho dù đã đào sâu chôn chặt, thinh thoảng vẫn trồi lên đau nhói, uất ức, nghẹn ngào. Em đang ngồi đây, tận hưởng những giây phút cuối cùng của một ngày, trong bóng tối, nơi góc phòng, vẫn một mình và nghĩ về anh ư? Tất cả những điều đó chỉ làm em đau khổ, ngta nói khi đau khổ đạt đến một mức nào đó, con người sẽ không chịu đựng được nữa, nhưng khi vượt qua mức đó rồi, sẽ chẳng còn gì có thể làm e khóc nữa vì anh. Em yêu anh.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét