2.9.09
Một chút yên lặng cho tâm hồn
Hôm nay 2/9, mình mong một cơn mưa. Năm nào trời cũng mưa ngày này, mà sao năm nay mình đợi hoài mà không thấy. Nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng ra bầu trời xanh ngoài kia, mình thật sự ước tâm trí mình cũng như nó vậy, xanh một màu xanh yên bình, lặng lẽ, không xáo trộn và rộng lớn. Mưa luôn làm cho mình buồn, ah không, chỉ những khi mình có một mình thôi. Còn khi được ở bên ai đó, mình lại ước mưa thật to để mình thỏa sức vui đùa, những hạt mưa sẽ lăn dài, rơi lộp bộp trên tóc và vai, nước mưa chảy xuống trán, xuống môi và nhiều lúc mình cảm nhận đc vị ngọt của chúng, cảm giác ướt át mới thú vị làm sao. Còn bây giờ, mình muốn mưa quá, mình muốn nhắm mắt lại nghe tiếng mưa rơi ào ào vì xung quanh mình yên ắng và tối một cách đáng sợ. Mình muốn phá tan cái không gian này, mình muốn bùng nổ, muốn vỡ òa, muốn mượn tiếng mưa để khóc thật to, muốn mượn mưa để có cảm giác thứ nước rơi trên môi bây giờ không có vị mặn đắng. Đầu mình nặng trĩu, mình có cảm giác các cơ trên trán mình không ngừng căng lên và không làm cách gì để làm làm dịu chúng. Mình vô thức nhìn vào một điểm nhưng lại chẳng biết mình đang nhìn cái gì. Thực sự trong đầu mình có quá nhiều thứ đến nỗi mình không biết đc hiên giờ chính xác mình đang nghĩ về cái gì hay đúng hơn nên nghĩ về cái gì. Tất cả chúng nó cứ như một mớ hỗn độn chạy vòng tròn theo các noron thần kình và không ngừng phá hàng lối. Nếu mưa có thể gột rửa vạn vật ngoài kia, mình có thể được phép mong chờ một vài hạt mưa trong tâm hồn mình không?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét