Tự nhiên thấy buồn cười vì bản thân mình. Tự nhiên thấy mình như con lật đật xoay qua xoay lại lật lên lật xuống, nó cứ nghĩ đến một lúc nào đó nó sẽ đứng yên nhưng mà ai biết được người ta muốn xoay nó đến khi nào? Ghét anh, V ạh. Nửa phút trước anh nói anh muốn ở bên em, em chẳng coi anh là gì. Sau bấy nhiêu năm xa mặt cách lòng, e nghĩ mình chai sạn rồi. Nhớ nhung ư? Có lẽ đó sẽ là cảm giác em nhớ nhất mỗi lần nghĩ đến V, V àh. Nhưng cũng lâu rồi, em nghĩ đến V được bao lâu, một lần một tuần, một lần một tháng, có lẽ là 2, 3 lần một năm, nhớ nhất chắc là vào ngày Valentine + 1 ngày sau đó. Cuộc sống bộn bề lôi em đi, ít nhất là cho đến khi em nhận ra em không còn nghĩ đến V nhiều như trước nữa, em cũng chẳng còn quan tâm. V cũng bị lôi khỏi tay em, khỏi cuộc đời em như thế, và em cũng nghĩ V không cần biết đến. Em không giữ V trong trái tim mình, em cũng chẳng giữ ai trong đó cả. Em đã quá quen với việc đi qua từng ngày trong cuộc sống này kể từ khi không có V một mình rồi và V thân yêu của em, em thích điều đó. Nhưng V có biết không, nửa phút sau khi V nói điều đó với em, một cách chân thành nhất mà em có thể hiểu được, lòng em rạo rực, và tất cả những khao khát, những yêu thương, em không biết ở đâu ra tràn về trong em. Em đếm từng ngày chỉ để thấy lại gương mặt thân quen của V, điều đầu tiên mỗi sáng thức dậy là em mở quyển lịch cầm tay, mong mỏi em sẽ được ở bên V ngay ngày hôm sau. Nhiều khi ngồi ngẩn ra một lúc, nghĩ đến V, nghĩ đến hơi ấm đôi bàn tay V, đến bờ vai to, tấm lưng rộng lâu rồi em không được dựa vào, e trách mình sao có thể chịu đựng lâu đến thế, em trách mình chưa bao giờ trách móc V, sao V nỡ xa rời em lâu đến thế. Em trách mình quên dần với cảm giác nhớ V, momg được nói chuyện với V và cười thầm mỗi lần V nói V nhớ em. Em cứ coi việc đó là đương nhiên, một ngày nào đó em sẽ mất V, vậy mà nghĩ đến thế em không buồn hay hờn giận, em chỉ biết quên. Rồi khi tỉnh khỏi cơn mơ, em phát hiện trên gương mặt mình là nụ cười hạnh phúc, trong lòng mình là ngon lửa nhỏ liu riu, hâm nóng em, cho em đứng ngồi, ngủ không yên giấc. V lấy đâu ra sức mạnh lớn lao đến thế? V có đang nghĩ về em như em nghĩ về V không? V đã làm gì mà em yêu V đến thế?
V ơi, mãi ở bên em V nhé, mãi nói với em V muốn ở bên em, vì bây giờ em đã biết rồi, em vẫn yêu V nhiều lắm. Cầu mong cho V yên bình
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét