21.11.09

Câu trả lời...

Tối qua đi xem 2012, bước ra khỏi rạp chiếu phim, trời đã tối om, tại vì mình xem suất chiếu tối. Đường về nhà gió thổi lạnh, cảm giác xe của mình cứ bị thổi dạt sang một bên đường, chắc do ảnh huởng của phim. Phim cũng không phải hay lắm, và cũng chẳng bao giờ đủ tiêu chuẩn để đuợc đưa vào danh sách những bộ phim yêu thích của mình nhưng mà tự nhiên nó làm mình suy nghĩ.

Cảm giác về một cái ngày thật sự đuợc gọi là ngày tận thế, apocalypse, doomsday hay bất cứ cái gì như thế thật xa lạ với mình. Chẳng có gì lí giải cho chuyện đó nhưng mình không tin, hay nói đúng hơn, mình "lạc quan" khi nghĩ trong khoảng thời gian mình còn tồn tại ở cái thế giới này, mình đủ may mắn để không phải nhìn thấy một sự kiện nào có tên như thế. Bộ phim mong muốn con người yêu thuơng nhau trước khi quá muộn, tất nhiên đó là cái ý nghĩa mà ít nhiều ai cũng sẽ hiểu (nhưng không phải ai cũng sẽ làm). Ngồi trong rạp chiếu phim, bàng hoàng trước những cảnh tuợng mà bộ phim trình chiếu, những tình huống mà nó đặt con người vào gần ngay truớc mắt, trong đầu mình lúc đó chỉ có duy nhất một điều...

Từ hồi còn bé, chắc khoảng 5, 6 tuổi gì đấy, mình đã hay nghĩ đến những thứ đươc coi là quý gía với mình, những thứ mình không thể sống thiếu. Lúc đó, mình quý nhất là 2 em búp bê to như đứa trẻ sơ sinh, em gấu hồng to hơn cả người mình và 2 mẹ con gấu Teddy, nên bất kể có chuyện gì, cháy nhà chẳng hạn, mình sẽ cứu chúng nó trướe. Trẻ con mà. Sau này lớn hơn, mình bắt đầu chọn những thứ khác để "cứu". Có lúc nó là túi quần áo có những bộ váy xinh xắn và đáng yêu nhất, có lúc là con mèo Chip, chó Bin, mèo Mimi, mèo Tom và khi mình bắt đầu hiểu giá trị của vật chất, mình nghĩ mình phải cứu túi tiền (LOL. Mình nhớ ngày xưa, mỗi lần đi tàu hoả, mình rất sợ nó đi qua cầu. Ngồi trong tàu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhĩn thấy bên dưới những thanh ray nâng đỡ con tàu là cả mặt nước mà con mắt bé nhỏ của mình không thể nhìn hết cũng không thể xuyên thấu được, lúc nào mình cũng tưởng tượng ra cảnh cả cái con tàu có hơn chục toa đấy rơi xuống nước. Lúc chưa biết bơi, mình rất sợ, tự bảo mình đừng nhìn ra ngoài khi tàu qua cầu, lúc biết bơi rồi thì đỡ hơn, mình chỉ nghĩ làm thế nào để giữ thằng em không cho nó chìm, đúng là trẻ con thật. Đến khi cả nó cũng biết bơi nữa, mình lại nghĩ bây giờ phải cố vớt được cái túi hành lý nào đáng giá nhất của nhà mình. Cái thời đó dẫu sao cũng đã qua.

Bây giờ mình lớn rồi, nếu đặt mình trong những tình huống như thế, mình sẽ nghĩ đến những việc mình sẽ làm hơn là những gì mình sẽ mang theo. Mình từng xem một bộ phim, và trong đó ngưòi con trai hỏi nguời con gái anh ta yêu cô ấy sẽ làm gì nếu chỉ còn rất ít thời gian để sống? Mình chẳng bao giờ nghĩ đến điều này, chẳng bao gìơ cả, bởi đối với mình, thời gian là vô tận, mình sẽ còn sống lâu. Cho đến khi mình hỏi một nguời câu hỏi đấy và người đó để trả lời hỏi lại mình câu tưong tự, mình nhận ra mình chưa bao giờ có câu trả lời cho nó cả. Nếu chỉ còn 1 ngày, hay tệ hơn, 5 phút để sống mình sẽ làm gì? Mình nghĩ ra rất nhiều thứ từ lúc đó, chẳng làm gì cả, mình sẽ ngồi đợi nó xảy ra từ từ, có 5 phút thôi mà, làm gì kịp đâu, có lúc mình nghĩ như thế. Rồi có lúc mình nghĩ mình sẽ nhấc điện thoại lên gọi cho tất cả những nguời mình yêu thuơng, ba, cả mẹ, em mình, những ngưòi bạn thân thiết nhất trên đời của mình và nói cho họ biết mình yêu thưong họ đến nhuờng nào. Mình xin lỗi đã không làm điều này hàng ngày và mình tin họ xứng đáng biết về nó. Rồi cũng đến một lúc 5 phút bỗng nhiên không đủ, mình muốn nghĩ đến chỉ một người trong "khoảng thời gian" đó, nhưng mà nguời đó là ai? Thực ra mình luôn nghĩ đến một người, mình luôn nghĩ đến anh. Đúng thế đấy, mình đã luôn nghĩ như thế, và mình cũng luôn hoài nghi một điều, mình có thật sự muốn điều đó không hay minh` chỉ đang lý tưởng hoá cái hiện thực, những suy nghĩ, ý tưởng đã bị ảnh hưởng quá nhiều bởi truyện và phim. Mình có thật sự muốn thế không? Và nữa, anh có muốn thế không? Khi tự hỏi mình câu này, mình sẽ lắc đầu một cái và nghĩ không, mình sẽ cúi đầu xuống, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để cho đầu óc mình chuyển sang chuyện khác. Lần nào cũng vậy đấy...cho đến hôm qua, khi điều duy nhất mình nghĩ tới trong đầu vẫn là anh, rõ ràng, không một chút hoài nghi, không do dự, mình muốn điều đó hơn tất cả mọi thứ trên đời. Cuối cùng khi đã tìm thấy câu trả lời cho câu hỏi của mình, mình hài lòng và mãn nguyện, cho dù thế giới ngày mai có sụp xuống. cho dù đó chỉ là ý muốn của mình, mình cũng không cần quan tâm nữa.
" It's an easy answer, a no-brainer, I'll spend it with you" (quoted from my favourite movie)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét